Gửi anh: anh có biết sự khác biệt giữa anh và cái nhà của em là ở chỗ nào không?
Gửi anh, vậy là chúng ta đã chính thức đường ai nấy bước hơn một tháng rồi anh nhỉ? lỗi do ai? tại ai? thì với em điều này đã không còn quan trọng nữa, mà điều đáng để quan tâm chính là chúng ta đã không còn chung đường, không còn sự liên quan và cũng không còn bất kì điều gì phái ăn năn, nuối tiếc ở đối phương.
Anh còn nhớ không? trước khi quen anh em đã từng khẳng khái mà rằng, chúng ta nên dành cho nhau sự chân thành ở bất kì hoàn cảnh nào, vì sự chân thành quý giá hơn vạn thứ. Nó chính là chất keo dính kết để mình đặt niềm tin ở đối phương và đi cùng nhau trên cuộc hành trình dài đầy gian khó phía trước.
Nhưng anh đã không làm được điều đó, anh đã không cho em thấy được sự chân thành ở nơi anh.
Giả như em mười tám đôi mươi thì có thể thương một người bằng tai, nhưng một cô gái đã từng trải, từng lăn lộn ngoài đời khá sớm như em thì không thể đặt trái tim lên đầu như nàng Mị Châu được.
Dẫu rằng thương ai thì em sẽ thương bằng tất cả sự chân thành, nhưng phải thẳng thắn với nhau rằng để dài lâu thì còn phải xem xét sự chân thành và nỗ lực từ phía đối phương.
Cho nên đây chính là câu trả lời cho anh vì sao một khi dứt áo ra đi em lại mạnh mẽ, quyết liệt, dứt khoát, tuyệt tình và tàn nhẫn đến như vậy.
Thế nên anh đừng cố gắng níu kéo để mà làm gì vì mọi sự đã không còn như lúc trước, những ngày tháng không anh em đã sống rất tuyệt vời, cuộc đời dẫu nhiều trở ngại nhưng em đủ dũng khí để vượt qua.
Đủ sự tỉnh táo để nhận ra đâu là lối đi tốt nhất cho mình, đâu là sự lựa chọn sáng suốt và đâu là người đáng để mình trân trọng, tin tưởng, gắn bó.
Lời cuối cùng em muốn dành cho anh, rằng: anh này, anh có biết sự khác biệt giữa anh và cái nhà của em là ở chỗ nào không?
Hoài Bão
Theo Tuổi Trẻ