1 tháng hầm cháo mang cho tình địch nằm đẻ mà không biết
Việc diễn ra cứ ngỡ như là mơ, bởi có nằm mơ tôi cũng không thể nào tin được có ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh đau đớn thế này.
Thực sự có đọc chắc cũng ít người tin sự việc có thật. Thế mà nó xảy ra với tôi, đau đớn lắm, nhục nhã lắm nhưng tôi chẳng biết phải làm sao để rửa sạch được.
Chào độc giả mục tâm sự, tôi là Bình, năm nay 45 tuổi, hiện đang sống ở Quảng Trị. Tôi đã có 4 đứa con, 2 gái 2 trai. Chồng hơn tôi 4 tuổi, là một người đàn ông chăm chỉ, đẹp trai, cao to.
Tôi và anh ấy yêu nhau từ khi còn học cấp 3. Hồi đó, nếu như không vì yêu và quyết lấy bằng được, giờ có lẽ cuộc sống của tôi đã khấm khá hơn và chẳng phải sống dở chết dở như thế này. Bởi sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi thi đỗ vào một trường trung cấp và được nhận vào cơ quan nhà nước ở trong tỉnh. Chỉ vì yêu và muốn lấy anh ấy mà tôi bỏ hết để về quê lấy chồng.
Những năm đầu mới lấy nhau, cuộc sống của hai đứa gặp nhiều khó khăn vì nhà chồng tôi rất nghèo. Hai đứa lấy nhau, được cho một mảnh đất trong làng, tiền không có, chúng tôi chỉ dựng tạm một căn nhà ngói lụp xụp. Ngói mua lại của nhà người ta phá đi nên mưa thì dột khắp nơi còn mùa hè, nắng chiếu vào như ở ngoài trời. Bố mẹ chồng chẳng có gì, chỉ cho hai đứa mấy cái nồi đồng cũ. Còn nhà tôi, vì tôi lấy anh mặc sự phản đối của bố mẹ nên dĩ nhiên tôi chẳng được bố mẹ hỗ trợ cái gì.
Nghèo, đói, khổ như vậy nhưng rồi cả hai cũng vượt qua hết. Các con lần lượt ra đời, thu nhập từ mấy sào ruộng không được là bao, cuối cùng chồng tôi nghĩ ra cách mới, đó là mở một xưởng gỗ để làm ăn.
Nhờ chăm chỉ và khéo tay mà xưởng ngày càng làm ăn khấm khá. Sau đó, có ít vốn, anh ấy lại mở cho tôi một quán tạp hóa bán hàng đỡ phải đi làm đồng mệt mỏi. Rồi đứa lớn, đứa hai vào đại học, gia đình tôi ngập tràn hạnh phúc vì vợ chồng chăm chỉ làm ăn được, con cái lại giỏi giang, “có nếp có tẻ” cả. Mấy năm liền gia đình tôi được thôn trao tặng gia đình văn hóa. Vui và mừng lắm, nhất là khi các con tôi đều học giỏi.
Thế mà, đùng cái tôi nhận được tin sét đánh, chồng tôi cặp bồ. Không chỉ cặp bồ mà còn có con riêng với người ta. Đứa con đó còn xấp xỉ tuổi thằng út nhà tôi. Nhưng đau đớn hơn là cái ả nhân tình sờ sờ trước mặt, bao năm là hàng xóm thân thiết với nhau mà tôi không biết.
Nhục nhã hơn nữa, lúc mà cô ta nằm trạm xá đẻ, chồng tôi còn dám về bảo tôi hầm cháo mang sang cho cô ta ăn hồi sức. Vì chồng cô ta đi nước ngoài làm ăn nên không có ai chăm. Thế mà lúc đó, tôi ngu dại tới mức vẫn nghe lời chồng làm và không mảy may một chút nghi ngờ.
Không chỉ nấu cháo hôm đó, suốt 1 tháng ròng rã cô ta ở cữ, tôi nghĩ vì tình làng nghĩa xóm còn sang giặt tã, hầm cháo cho cô ta nhiều sữa. Vậy nhưng cô ta vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Đến bây giờ, khi các con đã lớn, bọn họ vẫn còn chơi trò mèo vờn chuột với nhau. Cô ta vẫn không buông tha chồng tôi mà còn quấn lấy rồi tìm đủ mọi cách dụ dỗ anh đến với mẹ con cô ta. Không chỉ kiếm cớ con ốm đau mà còn vòi tiền nuôi đứa nhỏ.
Anh chồng kia đi nước ngoài về phát hiện vợ cặp bồ nhưng lại nhu nhược chẳng dám làm gì. Khắp xóm trên làng dưới xì xào chuyện ấy, cứ hễ thấy mẹ con tôi là họ lại to nhỏ nói. Nhục nhã lắm mọi người ơi.
Khổ nhất là hai đứa đầu, không thể tập trung học hành vì cái chuyện xấu hổ của cha ở quê. Tết vừa rồi, bọn nó về. Mấy chị em còn sang nhà cô ta chửi bới, dằn mặt làm tôi phải chạy đi kéo chúng nó về. Khổ lắm mọi người à. Giờ cha con còn chẳng nhìn mặt nhau, hai đứa đầu còn bảo từ mặt cha luôn. Tôi phải làm sao để có thể sống yên với các con đây? Tôi phải làm sao đây? Xin hãy tư vấn giúp tôi.
Theo Trần Thị Bình/Báo Gia đình và Xã hội