Vợ anh như thế, tội gì anh ngoại tình?
Anh thề, có vợ chứng kiến, cả đời này anh sẽ yêu thương vợ anh, nhất định không có chuyện lăng nhăng, cặp bồ.
Anh nghĩ kĩ rồi, nghĩ đến vắt óc cũng không thể tìm được nguyên nhân khiến anh thay lòng, hết yêu vợ anh.
Từ khi gặp vợ, anh thấy mình may mắn nhất quả đất này vì có được em. Trong cả trăm gã đàn ông cao to lực lưỡng, giàu có, đẹp trai, ga lăng, anh lại được vợ chú ý. Anh đen, xấu, chẳng đẹp cũng chẳng giàu có gì. Chỉ được cái, anh vui tính, khôi hài, anh giản dị. Và có lẽ, vì vợ quen với nhiều gã đẹp, lịch lãm nên anh là ‘của hiếm’ được vợ quan tâm.
Vợ gật đầu yêu anh đến anh cũng phải ngỡ ngàng. Còn bao nhiêu gã đàn ông đang tán tỉnh vợ chết đứ đự, tự đánh mình cho tỉnh, vì còn tưởng đó là giấc mơ. Anh còn nghĩ mình đang mơ nữa là. Làm sao anh dám tin, người con gái đẹp tuyệt vời như vậy lại lấy một gã trai xấu, chẳng có gì như anh.
Chúng mình về sống với nhau, anh chỉ thuê được cho vợ một căn phòng nhỏ, hơi chật nhưng ấm cúng tình vợ chồng. Anh yêu vợ anh, cũng cố gắng từng ngày làm việc kiếm tiền cho vợ con anh sau này có nhà cao cửa rộng. Nghĩ lại, nếu lấy những gã đàn ông khác, vợ đã chẳng phải ở trong căn phòng trọ này, mà sẽ ở biệt thự, ở nhà lầu, đi xe hơi chứ đâu phải chiếc xe máy cọc cạch tuần 3 bữa sửa.
Thế nên, anh càng hiểu may mắn của anh lớn như thế nào. Nó lớn hơn nhiều nữa khi anh ngày ngày được vợ chăm nom từng bữa ăn giấc ngủ. Vợ chưa từng một lời to tiếng dù tức giận. Có gì, vợ cũng nhỏ nhẹ góp ý với anh. Anh đi nhậu khuya, vợ chăm sóc anh đến nơi đến chốn, pha trà gừng, bật nước nóc cho anh rửa mặt nhưng không cho anh tắm. Vợ thủ thỉ vào tai anh rằng ‘lần sau, anh nhớ đi về sớm, để em khỏi lo’. Chỉ có vậy thôi cũng khiến anh cảm thấy, người vợ của anh đáng trân trọng biết nhường nào.
Chỉ cần là anh thích, món gì vợ cũng có thể đáp ứng, ngon tuyệt đỉnh, còn gì sướng hơn anh? Anh quá may mắn khi lấy được người vợ như em.
Với gia đình anh, chưa một lần vợ phàn nàn dù anh có làm gì đi chăng nữa. Vợ rất thông cảm với các quyết định của anh với gia đình mình. Vợ nhắc anh quan tâm bố mẹ và chẳng bao giờ vợ quên gửi quà về tận quê biếu bố mẹ. Anh rất vui vì điều đó…
Dù chúng mình không giàu nhưng gia đình luôn ấm áp tình cảm vợ chồng, nhất là từ khi, con gái của chúng ta ra đời. Em đã cho anh được làm ông bố trẻ, cảm giác thật hạnh phúc vô bờ. Anh yêu thương em hết lòng, vì tất cả những gì em làm cho anh, cho con.
Em không một lời ca thán khi vợ chồng mình khó khăn về kinh tế, cũng không bao giờ so sánh hay đòi hỏi bất cứ thứ gì. Có lần anh hỏi , tại sao em chọn anh trong khi em có ngàn lần cơ hội để lấy những người đàn ông giàu có, sang trọng, đẹp trai hơn anh. Vợ chỉ cười ‘anh thích em nói gì? Anh xấu, anh đen, anh không giàu, anh không đẹp, đó là sự thật. Nhưng mà, anh có một điểm hơn người khác là, anh được em yêu’. Câu trả lời ấy của vợ khiến anh rung động, y như cảm giác lần đầu tỏ tình thành công vậy.
Vợ yêu ơi, anh yêu em nhiều lắm. Anh đang cố gắng từng ngày để chúng ta có một gia đình sung túc hơn, ấm cúng hơn, để khiến vợ con anh tự hào. Chỉ cần em gắng đợi, anh sẽ làm được. Anh sẽ yêu vợ đến cuối đời.
Đấy, vợ anh tốt như thế, quan tâm, lo lắng cho cha con anh như thế, tội gì mà anh đi ngoại tình? Vợ như thế, liệu có tìm được người thứ hai? Một kẻ dại, mới bỏ gia đình hạnh phúc để tìm đến những mối tình chớp nhoáng chẳng đi đến đâu. Và xin lỗi, anh không phải kẻ dại đó, vợ à! Vì kho báu đang ở trước mặt anh…
Theo Một Thế Giới