Nhìn mẹ chồng đổ bát phở gà, tôi sững sờ không thốt nên lời
Nhiều khi tôi thấy mình giống như một con chó được nhà chồng nuôi chứ không phải một cô con dâu.
Việc tôi được vào làm dâu nhà giàu đã trở thành đề tài được bàn tán cả một thời gian ở quê tôi. Nhưng tôi đâu ngờ, đây cũng chính là lúc mình bước chân vào đau khổ.
Tôi xuất thân từ một vùng quê nghèo, bố mẹ suốt ngày cặm cụi đi làm nông. Tuy khổ cực nhưng bố mẹ tôi vẫn động viên và nuôi cho hai chị em tôi ăn học đến nơi đến chốn. Ngày tốt nghiệp đại học, chụp cùng tấm ảnh với mẹ, ôm mẹ trong tay, tôi đau lòng lắm khi mẹ vốn đã nhỏ bé, nay càng nhỏ bé, gầy gò hơn.
Rồi tôi nhanh chóng xin được việc làm trong một công ty nhập khẩu thực phẩm. Tôi dùng tiền lương để cùng bố mẹ chăm lo cho các em. Tôi yêu chồng mình cũng trong công ty này. Nhưng điều đặc biệt, anh là con trai một của giám đốc công ty. Việc tôi – một cô gái quê mùa, nhà nghèo – lọt vào mắt xanh của con trai giám đốc trở thành chuyện lạ.
Thời gian đó, chuyện tình cảm của chúng tôi gặp hết trắc trở này đến trắc trở khác. Mẹ anh nhiều lần tìm đến tôi, năn nỉ cũng có, dọa nạt cũng có, lấy tiền ra để đuổi tôi khỏi anh cũng có. Rồi ba anh làm đủ mọi cách để đuổi việc tôi. Nhiều khi tôi đau khổ quá nên nghĩ sẽ buông tay. Nhưng chính anh lại ở bên, tìm mọi cách giữ tôi bên cạnh.
Vì tôi, anh đã chống lại cả bố mẹ. Anh dọa sẽ cùng tôi nghỉ việc và chuyển ra khỏi nhà nếu bố mẹ anh cứ tìm cách chia rẽ chúng tôi. Có lẽ họ sợ mất con trai nên miễn cưỡng chấp nhận cuộc hôn nhân giữa tôi và anh. Về làm dâu, nhà chồng bắt tôi nghỉ việc để toàn tâm chăm lo cho gia đình. Họ giống như đang giam lỏng, không cho tôi đi đâu, kể cả về nhà mẹ ruột mình. Hàng ngày tôi phải dậy từ 5 giờ sáng, và chỉ đi ngủ khi tất cả mọi người đã ngủ.
Bố chồng tôi đi làm về, nếu ông đi ô tô, ông chỉ việc bấm còi inh ỏi. Tôi sẽ chạy ra mở cửa lớn cho ông vào. Còn nếu ông đi xe máy, ông cũng dừng trước cổng, dù cửa mở hay không, tôi cũng sẽ phải chạy ra, rồi xách cặp cho ông, còn ông thì chạy xe vào. Nhiều khi tôi thấy mình giống như một con chó được nhà chồng nuôi chứ không phải một cô con dâu.
Thức ăn trong ngày, tôi phải chuẩn bị đủ 5 món mỗi bữa và không được trùng lặp trong một tuần. Ngay cả việc nấu ăn cũng tốn hết thời gian của tôi, nhưng chẳng bao giờ tôi nhận được một lời khen. Thậm chí, họ còn tìm mọi cách để bắt bẻ nếu tôi phạm một lỗi gì dù rất nhỏ.
Nếu không có chồng tôi bên cạnh, an ủi và động viên, chắc tôi không thể sống nổi ở đây. Cưới chồng gần nửa năm nhưng tôi chưa từng được về nhà thăm nhà. Chồng tôi nhiều lần rủ nhưng bố mẹ chồng tỏ vẻ khó chịu nên tôi cũng chẳng dám đi. Tôi cứ nghĩ nếu mình sống hết lòng thì họ sẽ thương mình lại thôi. Nhưng có lẽ tôi đã lầm.
Mãi đến chủ nhật tuần vừa rồi, chồng tôi làm gay gắt quá, bố mẹ chồng tôi mới cho tôi về thăm bố mẹ ruột. Anh mua rất nhiều quà về và nói khéo là bố mẹ chồng tôi gởi. Thấy chồng quan tâm, biết sống như vậy, tôi cũng an ủi phần nào. Chơi tới chiều thì chúng tôi về. Trước khi về, mẹ tôi múc một cà mèn phở gà để gởi về cho bố mẹ chồng tôi. Tôi đã rất vui và nghĩ chắc mẹ chồng tôi sẽ cảm động trước tấm chân tình của gia đình thông gia.
Nào ngờ, khi vừa nhận cà mèn phở, mẹ chồng tôi chẳng nói chẳng rằng, đưa lên mũi ngửi một cái rồi đem hết cả cà mèn đổ vào tô của chó ăn. Bà làm hành động này ngay trước mặt tôi và chồng. Tôi sững sờ không thốt nổi một lời, mãi lúc sau mới bật khóc và chạy lên phòng. Nằm trên phòng, tôi nghe chồng mình và mẹ chồng to tiếng với nhau. Bát phở gà đó, đối với mẹ chồng tôi chỉ là thứ cho chó ăn. Nhưng với gia đình tôi, đó là cả một sự thèm thuồng. Mẹ tôi đã không dám cho em tôi ăn mà để cho bố mẹ chồng tôi. Vậy mà họ lại đối xử với chúng tôi như vậy. Càng nghĩ, tôi càng thấy đau đớn và tự giận mình ghê gớm. Cũng ngay lúc đó, chồng tôi lên phòng và dẫn tôi đi khỏi nhà.
Hiện tại, chúng tôi vẫn đang ở trọ. Mẹ chồng nhiều lần đến khuyên con trai về nhưng chưa hề mở miệng nói đả động đến tôi. Tôi buồn quá mọi người ạ? Giờ tôi phải làm gì để được bố mẹ chồng chấp nhận đây? Nếu không, tôi phải buông tay chồng mình mất.
Theo Tri thức trẻ