Hang Tiên – Quảng Bình: vẻ đẹp của sự lặng yên từ thiên nhiên mộc mạc

Phunuduongthoi.vn – Quảng Bình là vùng đất hẹp phía Tây đất nước với đặc sản gió Lào, nơi này mang trong mình một tài sản vô giá mà thiên nhiên ban tặng

“Hãy nhìn một thân cây, hay một bông hoa. Hãy để cho nhận thức của bạn đậu lên trên vật thể đó, như một cánh bướm. Bông hoa ấy tĩnh lặng biết bao nhiêu! Thân cây và bông hoa đang cắm rễ trong trạng thái an nhiên tự tại biết bao nhiêu. Hãy để thiên nhiên dạy cho ta thế nào là tĩnh lặng” – Eckhart Tolle.

Khi 20, tôi đọc những dòng này với tâm thế hân hoan của một thanh niên đặt bước chân đầu đời khám phá thế giới. Tới giờ, ở tuổi 37, khi đã đi qua nhiều vùng đất, gặp gỡ nhiều con người, mục đích của mỗi chuyến đi lại chuyển thành khám phá chính mình. Một thôi thúc kỳ lạ đã dẫn lối cho tôi xách ba lô tới Hang Tiên (Phong Nha – Kẻ Bàng), nơi chỉ dành cho những kẻ muốn vượt qua giới hạn của bản thân. Trong hành trình ấy, tôi đã tình cờ gặp được một người đồng hành mang đầy năng lượng như tôi của ngày 20, một cô gái chọn cách đi để đối thoại với bản thể của chính mình.

Như bao hành trình khác, quá trình chuẩn bị và di chuyển tới điểm xuất phát thường mang lại cảm giác hồi hộp. Sau 9 tiếng trên xe giường nằm xuất phát từ Hà Nội, chúng tôi đi bộ tới điểm tập kết trong sự tĩnh mịch của buổi sớm. Những ngọn núi đá vôi dựng đứng trước mặt, những con sông vỗ về quanh chân núi. Cảnh vật làm tôi nhớ lại những trò chơi tưởng tượng thuở ấu thơ, nghĩ mình là nước để có thể chảy đến bất kỳ nơi đâu một cách tự do, để được chạm vào những ngóc ngách tuyệt vời nhất của thế giới và được ôm ấp sự sống một cách vừa vặn.

Dùng bữa sáng nhanh gọn, chúng tôi gặp gỡ những người đồng hành khác và cùng lên xe băng qua Đèo Đá Đẽo trên cung đường Hồ Chí Minh để tiến sâu vào điểm khởi hành trekking. Cung đường 13km ngày đầu trôi qua khá êm ả với địa hình đồi tương đối bằng phẳng. Chúng tôi nối đuôi nhau đi theo đường mòn dưới tán rừng. Hoa nắng lấp lánh như những nốt nhạc vui pha lẫn âm thanh xào xạc của bước chân trên thảm lá khô, tiếng rì rầm của cây lá và côn trùng thỉnh thoảng xen lẫn tiếng trò chuyện đến từ đủ vùng miền, Quảng Bình, Sài Gòn, Hà Nội…Lắng nghe sự lặng yên

“Món khai vị” mà chúng tôi được thưởng thức trước khi vào hang là bơi trên hồ Không Đáy – một hồ bơi tự nhiên màu xanh ngọc bích kỳ diệu. Dòng nước mát lạnh chảy ra từ vách núi hòa vào con suối với vô số loài tảo rêu nhảy múa. Nghe kể rằng có người từng lặn xuống để đo độ sâu của chiếc hồ thiên tạo này, nhưng tới 30 mét vẫn chưa thấy đáy bởi có lẽ hồ thông với một hang động nào đó.

Trại của chúng tôi được dựng ngay bên một bờ suối. Chuyến đi này phải hoàn toàn tuân thủ nguyên tắc “không để lại gì ngoài dấu chân”. Các bữa ăn được chế biến rất tươi và ngon miệng. Ngay giữa rừng, tôi được nếm bánh ướt tươi cuốn rau củ chấm tương, thịt nướng than ăn kèm rau rừng hái trên đường và món canh bí nấu lá lốt chan mắm lạc độc đáo. Giản dị mà ngon đến không tưởng. Đó cũng là lần đầu tiên tôi biết đến khái niệm “rau ráng”, tiếng địa phương có nghĩa là nguyên chất, thuần tự nhiên.

Đêm trong rừng, nằm dưới màn trời đầy sao là trải nghiệm mà những kẻ sống ở thành phố có nằm mơ cũng không thấy. Trong không gian yên lặng như tờ, tôi đối thoại với chính tôi của hiện tại, cảm nhận những suy nghĩ sâu bên trong mình, nhận ra sự rộng thoáng của cái tĩnh lặng mà tôi từng chỉ được biết đến khi thiền. Đó đích thực là cảm giác sống động của niềm an bình, là niềm vui khi nhận thức mình chính là tinh ba của sự sống, trước khi sự sống ấy trở thành hữu hình.

Tôi đem những cảm xúc ấy chia sẻ với cô bạn đồng hành mới quen và ngạc nhiên khi cô cũng cảm thấy điều tương tự. Hai tâm hồn, một trẻ trung sôi nổi, một đằm thắm tĩnh lặng đã tìm thấy sự đồng điệu mà chỉ ở giữa thiên nhiên thoáng đạt, nơi không có sóng điện thoại, không kết nối với thế giới mà con người nghĩ mình là loài thống trị, mới có được. Cô kể về những trải nghiệm của mình khi đi thiền im lặng, khi cô nhận ra rằng cuộc sống bề bộn đã lấy đi của loài người kỹ năng lắng nghe sự lặng yên – điều tối cần thiết để quay về với bản thể và tìm thấy chính mình. Giữa thiên nhiên, cô bắt gặp mình trong trạng thái thật nguyên bản.

Sáng hôm sau tôi thức dậy thật sớm, khi bầu trời còn phủ một màu xanh thẫm với lớp sương mờ bao phủ các vách núi. Tôi dành riêng cho mình giây phút quý giá này, ngồi trên chiếc cầu gỗ nhỏ bên suối, chìm vào tiếng chim hót buổi bình minh và cảm nhận mùi vị của thiên nhiên. Tôi đặt trọn vẹn con người mình vào trạng thái lắng nghe. Giữa giây phút ấy, tôi cảm thấy ngoài âm thanh kia, còn có một cái gì đó lớn lao hơn: sự có mặt rộn ràng của sự sống trong cơ thể này.Tan biến vào vũ trụ

Nắng bắt đầu xen dần vào từng vạt núi. Thật là một cảm giác biết hưởng thụ khi bên bờ suối trong veo, chúng tôi đun bình nước sôi, “pour” cho nhau những tách cà phê Arabica mới xay mang theo từ thành phố. Không gian thưởng cà phê này, chẳng quán cà phê thành thị nào sánh được.

Ngày tuyệt vời nhất bắt đầu bởi chặng trek dài trên địa hình phức tạp. Núi đá hiểm trở hơn đang chờ đón chúng tôi khi tiến sâu vào Hang Tiên 2. Quảng Bình không chỉ là vùng đất hẹp phía Tây đất nước với đặc sản gió Lào, nơi này mang trong mình một tài sản vô giá mà thiên nhiên ban tặng: hệ thống hang động hoang sơ bậc nhất. Vẻ đẹp của rừng tự nhiên và thảm thực vật nơi đây liên tiếp làm tôi bất ngờ trong mỗi ngày của hành trình, nhưng khi bước tới cửa hang, tôi mới chính thức cảm nhận được sự đặc biệt này.

Thế giới trong hang là một cõi tương phản hoàn toàn với bên ngoài. Sử dụng tất cả các giác quan của mình, chúng tôi chiêm ngưỡng kiệt tác do tự nhiên gọt giũa. Những khối thạch nhũ, những cột măng đá, những cấu trúc ruộng bậc thang kiến tạo qua hàng triệu năm. Cô gái 9x đề xuất cả đoàn tắt hết đèn đi và đừng nói gì trong vài phút để trải nghiệm thế nào sự tĩnh lặng và bóng tối tuyệt đối. Đó là một khoảnh khắc không thể nào quên trong đời, khi tôi cảm nhận mình như tan biến và hòa làm một với vũ trụ này, nhưng đồng thời cũng thật vĩ đại vì đang được sống.

Theo Dep.com

Xem thêm:

Nên đọc