Hễ cãi nhau là bạn gái cởi hết quần áo bất kể nơi chốn
6 tháng yêu nhau, đã 3 lần tôi chứng kiến cảnh bạn gái lột sạch quần áo, chỉ mặc mỗi bộ đồ chip ngay trên phố, giữa chốn đông người.
Tôi quen và yêu cô ấy được 6 tháng nay. Chẳng hiểu sao lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, trái tim tôi đã loạn nhịp, lúc nào cũng nghĩ về cô ấy. Theo đuổi hơn 2 tháng thì chính thức yêu nhau.
Bạn gái tôi rất dễ thương, dáng cao ráo, tóc đen dài, da trắng nhìn rất thích mắt. Tôi chiều chuộng nâng niu cô ấy theo đúng nghĩa một bông hoa. Trưa nắng chang chang, sợ bạn gái đói, sợ bạn gái mệt, tôi lại lặn lội từ công ty mua trà sữa, kèm theo ít đồ ăn mang tới tận ký túc cho cô ấy (Bạn gái tôi còn là sinh viên năm cuối).
Đi đâu tôi cũng chỉ muốn đưa cô ấy đi cùng. Ngày lễ không bao giờ quên, tiền lương chỉ chăm chăm mua quà với đưa bạn gái đi ăn. Cô ấy bình thường rất ngoan và hiền, nhưng cũng có lúc vô cùng dữ dội, nhất là những lúc “nổi điên” – theo lời cô ấy nói.
Tôi từng chứng kiến cô ấy “nổi điên” 3 lần trong 4 tháng qua rồi. Lần nào cũng làm tôi sợ tái mặt, phải xuống nước dỗ dành, năn nỉ.
Lần đầu tiên là chuyện xảy ra khi yêu nhau được 1 tháng. Hôm đó tôi phải ra sân bay đón dì và em họ từ nước ngoài về thăm quê. Trước khi đi tôi đã nói với bạn gái rồi. Nhưng không ngờ đi cùng còn có bạn thân của em họ. 3 ngày sau đó, dù nhớ người yêu đến đâu đi chăng nữa, tôi cũng không đi gặp được bởi phải tháp tùng dì cùng 2 em đi thăm thú khắp nơi.
Em họ và bạn em ấy khen tôi đẹp trai và đòi chụp ảnh kỷ niệm. Con gái sống bên Tây lâu năm nên khá cởi mở. Họ dồn tôi vào những tình huống rất… éo le. Ảnh thì đăng facebook rồi tag tôi vào và bạn gái tôi ghen.
Cô ấy gọi tôi ra nói chuyện. Chúng tôi ngồi quán cà phê cô ấy thích nhất, nhưng cuộc nói chuyện càng giải thích càng rối, cuối cùng cô ấy giận tôi và bỏ về trước. Tôi chạy theo năn nỉ, tôi kéo áo cô ấy lại, cô ấy liền cởi phăng áo sơ mi ra. Bên trong chỉ còn lại áo lót. Thấy tôi bất ngờ, cô ấy giận dữ cởi luôn cả chiếc quần jean vốn đã rất ngắn. Bao nhiêu người trên phố nhìn vào. Tôi vừa xấu hổ, vừa xót thương bạn gái nên vội vã cởi áo sơ mi của mình trùm lên cô ấy.
Hôm đó tôi phải van xin khổ sở, bạn gái mới chịu lên xe để tôi chở về. Sau hôm đó, tôi hú vía, không dám làm cô ấy giận gì nữa.
Nhưng được 2 tháng sau thì lại xảy ra chuyện. Hôm đó chúng tôi đi xem phim về, trời đã khuya lại đi làm cả ngày mệt nên tôi khá buồn ngủ. Cũng vì buồn ngủ mà tôi lái xe chệch choạng, đâm phải lề đường khiến cô ấy bị ngã. Tôi vội xuống xe đỡ bạn gái lên. Vì tôi đi chậm nên cú ngã không nặng lắm nhưng vẫn làm bạn gái bị xây xát đầu gối và lòng bàn tay.
Thấy vậy tôi cũng xót, rối rít xin lỗi, song không nghĩ tới cô ấy lại phản ứng thái quá như vậy.
Cô ấy hất tay tôi ra, mắng tôi là mắt dán vào mông mấy đứa con gái khác đến mức để bạn gái ngã… Dù cô ấy mắng mỏ thế nào tôi cũng chịu, vì tôi biết bạn gái đau lắm. Nhưng cô ấy cứ làm quá lên, cô ấy kéo tai tôi, bảo chia tay vì không thể chịu được người vừa đi vừa liếc mắt đưa tình với người khác… Tôi không muốn bạn gái chia tay nên to tiếng, nói lại rằng tôi chỉ buồn ngủ và bảo cô ấy đừng ghen tuông vô lý. Nào ngờ bạn gái như chạm nọc, cô ấy rít gào giận dữ, rồi lột phăng chiếc váy đang mặc trên người ra, ném vào mặt tôi rồi bỏ đi.
Tôi cuống quýt đuổi theo, cố mặc lại váy cho cô ấy. Trong lúc cuống, tôi còn làm rách váy mà cô ấy cũng chẳng hề để ý. Mặc xong, cô ấy vẫy taxi, leo lên rồi về trước.
Sau lần đó, tôi phải mất 3 ngày chầu chực dưới ký túc xá, nhờ hết người này nhắn gửi tới người kia đưa đồ giúp, bạn gái mới nguôi ngoai và quay lại.
Lần thứ ba xảy ra cách đây 2 ngày. Hôm đó công ty tôi tổ chức thi đấu game sau giờ tan tầm. Thời gian chỉ khoảng 2 tiếng, tôi đã nhắn tin trước cho bạn gái rằng sẽ đón muộn, lúc nào xong tôi sẽ gọi. Lúc này cô ấy đang đi mua sắm và hẹn tôi đón để cùng đi ăn tối.
Thời gian bị kéo dài thêm 30 phút. Đến khi kết thúc cuộc thi, nhìn điện thoại tôi giật mình khi thấy 20 cuộc gọi nhỡ của bạn gái, tôi gọi lại thì thấy tắt máy. Tôi lấy xe, vội vã tới nơi đã hẹn nhưng không thấy cô ấy. Tìm loạn khắp nơi không thấy đâu, tôi bèn quay về ký túc chờ cô ấy.
Chờ tới hơn 1 tiếng mới thấy cô ấy thất thểu đi bộ về. Tôi xót ruột, hỏi sao không gọi cho anh? Sao không bắt taxi về? Cô ấy giận, gào vào mặt tôi rằng máy gọi cho tôi 20 cuộc đã hết pin, tiền trong túi hết sạch nên không dám bắt taxi về. Chân cô ấy giờ đang bị xước chảy cả máu vì đi bộ cả tiếng đồng hồ.
Tôi chưa kịp nói thêm bất kỳ điều gì thì bạn gái đã lên án tôi chán cô ấy nên không còn coi cô ấy ra gì nữa. Giờ thì thất hẹn, sau này thì chắc bỏ rơi cô ấy… Sau đó cô ấy lại “nổi điên” lột sạch đồ. Vừa cởi, cô ấy vừa nói nếu tôi không quý trọng cô ấy, thì để cô ấy cho tôi biết còn có bao nhiêu người khác yêu thích cô ấy.
Vẫn như mọi lần, tôi vội mặc áo cho cô ấy. Nhưng lần này tôi cảm thấy bất lực, chán nản trong lòng. Sao cô ấy lại cư xử trẻ con đến như vậy? Cô ấy không quý trọng cơ thể mình, thì làm sao biết quý trọng người khác đây? Dù vẫn rất yêu song tôi không biết có nên chia tay hay không nữa?
Theo Trí thức trẻ