Thơ Hoàng Oanh Lê rơi lại trên phím đàn nhạc sĩ Võ Hoài Phúc
Tôi gặp chị Hoàng Oanh Lê vào buổi sáng của những ngày đầu tiên tháng ba khi cách đó không lâu bất chợt nghe một ca khúc thơ chị viết và nhạc sỹ Võ Hoài Phúc phổ nhạc. Phải nói là từng câu từ trong bài hát làm tôi rưng rưng nhưng không bi luỵ, chị viết nhẹ nhàng như hơi thở tuôn ra từ nội tâm đã hứng chịu quá nhiều mất mát nhưng vẫn ánh lên nhiều tia hy vọng.
Chị Hoàng Oanh, là cây bút thân quen với nhiều bài cảm xúc lay động. Cũng là mẹ đơn thân bên cạnh đứa bé chưa tròn hai tuổi và câu chuyện của chị vừa qua đã làm nhói đau rất nhiều độc giả trên cả nước qua những lời tâm sự của người mẹ khổ đau đầy kiên cường chấp nhận bế con ra đi khi biết rõ chồng mình đã ngoại tình với người phụ nữ khác. Chị bơ vơ buồn tủi nhưng mạnh mẽ đứng lên với niềm tin lạc quan. Chị luôn tư duy tích cực và còn là làm chỗ dựa tinh thần truyền cảm hứng cho rất nhiều phụ nữ khác.
Nhân duyên giữa tâm hồn của những người nghệ sỹ
Tôi tò mò muốn biết vì sao chị và nhạc sỹ lại phối hợp với nhau ăn ý đến vậy? Chị cười điềm nhiên và bảo: Mọi thứ ở đời đều kết nối từ nhân duyên. Chị và vợ anh Hoài Phúc là hai người bạn rất quý thương nhau. Không có chuyện đặt hàng gì ở đây đâu. Mà là bài thơ đã lay động anh khi chị vừa đăng trên facebook, liền đó anh đọc xong đã phổ nhạc và gửi cô vợ tặng lại chị như một món quà với hy vọng chị thực sự bước giông bão để hướng đến những ngày nắng đẹp. Tôi ồ lên ngạc nhiên, thì ra là vậy! Đúng là nhân duyên của những tâm hồn nghệ sỹ, họ dễ dàng cảm thấu nhau và dành tặng những giai điệu đi sâu vào tâm hồn mỗi người, một cách dễ gần và đáng trân trọng như vậy!
Tôi ngồi với chị trong quán cafe giữa lòng Saigon, thi thoảng chị cười an nhiên về kể về cuộc sống hiện tại thanh bình bên đứa con nhỏ. Chị chia sẻ bài tháng ba này chị viết vào năm ngoái. Đúng lúc bão càn quét qua cuộc đời chị, những mất mát và buồn đau đã hằn lên trái tim vốn đã từng tổn thương trong quá khứ do người ấy đem lại. Vậy mà, đôi mắt chị vẫn lấp lánh nỗi vui khi kể về ngày hôm qua. Chị chia sẻ trong bài thơ có đoạn viết “Hương áo níu đôi tay bất lực, người đàn bà yếu đuối sợ mất người thương…” là viết cho người đàn bà kia đã xuất hiện yêu thương ngang trái và doạ chết khiến chồng chị khó xử. Và, vì thế, trước số phận trớ trêu đã buộc chị bế con trở về quyết định những ngày tháng tới ngôi nhà không còn có anh. Hay nói cách khác, chị mỉm cười chúc phúc cho họ thuộc về nhau nếu đó là tình yêu vĩnh cửu mà họ đã chọn để có nhau trong cuộc đời.
“Số phận buộc em đứng im nín lặng, mỉm cười đợi nắng, như đã từng đợi anh”
Câu cuối là chị viết cho mình. “Số phận buộc em đứng im nín lặng, mỉm cười đợi nắng, như đã từng đợi anh”. Tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và tự hỏi tại sao trong lúc bão giông đến thế mà tâm hồn chị vẫn tràn ngập những an lành dành tặng cho mình để rồi chấp nhận rút lui nhường đường cho người đã ngang nhiên phá vỡ hạnh phúc lẽ ra là đó của chị. Âu cũng là duyên, chị nói đúng! Khi tâm tham không còn dính mắc thì chúng ta sẽ không còn cưỡng cầu. Tôi tin, rồi những đợt nắng mới sẽ tới như lời thì thầm cuối bài hát đong đầy hy vọng mà chị đã viết.
Được biết bài hát này sắp tới sẽ nằm trong dự án bán sách tặng CD của chị. Chúng ta cùng xem lại bài hát Tháng Ba, Anh và Em để hoà cùng cảm xúc thật mà chị Hoàng Oanh đã từng chia sẻ.
THÁNG BA, ANH, VÀ EM
(Nhạc: Võ Hoài Phúc
Lời: Hoang Oanh Le)
Này em, tháng ba mềm như cỏ
Những đốm nắng chiếu qua ô cửa
Trên mặt đất tình thương
Trên khốn cùng dĩ vãng
Vài lần nương dấu thân quen
Rồi gieo vào lòng những đớn đau rạn vỡ
Tháng ba, hoa sưa trắng vùng trời
Anh lãng quên – rồi anh đi.
Trời phương xa dạt trôi kí ức
Hương áo níu đôi tay bất lực
Người đàn bà yếu đuối
Sợ mất người thương…
Chạy quanh ngõ tối phía hồn mình
Chạy theo ánh sáng cuối cuộc tình
Số phận buộc em đứng im nín lặng
Mỉm cười đợi nắng…
Như đã từng đợi anh.
THỤC ANH
Tổng hợp