Đừng làm người thứ 3
Phunuduongthoi.vn – Người thứ 3 đáng thương hay đáng trách? nếu bảo đáng thương thì không hẳn, nhưng đáng trách thì là lẽ đương nhiên.
Chuyện xảy ra cách đây cũng khá lâu rồi, hồi đó tôi khoảng 8 – 9 tuổi gì đó tuy nhiên cho đến tận bây giờ câu chuyện về người thứ ba mãi luôn là nỗi nhức nhối, mỗi khi kí ức xưa cũ chợt ùa về.
Hồi ấy ở gần nhà tôi có một gia đình làm ăn rất khấm khá, nhưng rồi gia sản cứ thế tiêu hao đi, người vợ thì ngày càng ốm nhom ốm nhắt, đau buồn và quyệt quệ sức lực, tâm hồn vì chồng của chị ấy có người thứ 3.
Cũng vì mải mê chơi bời với người đẹp mà người chồng của chị quên chuyện chú tâm làm ăn, để những người làm trong công ty tự tắc tự tiện làm nhiều việc không tốt sau lưng, thế rồi chẳng mấy chốc lâm vào cảnh phá sản.
Do quá đau buồn và quá sốc mà chị vợ đã nhiều lần chết đi sống lại, còn người chồng thì phần quá đau buồn trước tình cảnh của cải đội nón ra đi, phần nợ nần chất chồng như núi mà ốm nặng rồi mất sớm, để lại cho vợ con một đống nợ nần và những giọt nước mắt cùng những nỗi đau. Câu chuyện ấy tưởng chừng đã lắng xuống, nhưng rồi qua chuyện của một chị gần nhà tôi đang ở hiện thời, đã khiến kí ức tưởng hóa rêu phong bỗng chốc sống lại rõ mồn một trong tâm trí, tựa như những thước phim quay chậm.
Chị vốn là con gái tỉnh lẻ, nhan sắc như hoa, lên thành phố đi học và đã ra trường đi làm, vì khát khao đổi đời nên cũng học thói ăn chơi, đua đòi để mong kiếm được một anh đại gia nào đó giang tay ra che chở cho đỡ cực tấm thân.
Hôm gặp ở câu lạc bộ aerobic, chị đã hỏi tôi rằng : – Theo em, người thứ 3 đáng thương hay đáng trách?…
Tôi khẳng khái mà rằng: – Chị này, vợ của người đàn ông ấy cũng là con gái như chị và những đứa con của họ cũng cần tình yêu thương của cả bố và mẹ… Thế nên đàn bà lo kiếm tiền chính đáng, làm vợ hay làm mẹ một cách đường đường chính chính thì được, còn làm người thứ 3 thì chớ.
Để cho câu chuyện có tính thuyết phục và giúp chị ấy hồi tâm chuyển ý, quay đầu làm bờ tôi đã kể lại câu chuyện về người thứ 3 mà mình đã từng chứng kiến hồi còn nhỏ cho chị nghe, nhưng rồi tất cả đều vô ích.
Chị vẫn vậy, vẫn như con thiêu thân lao vào lửa, vẫn muốn là người góp phần phá vỡ hạnh phúc gia đình của nhà người khác, khiến người phụ nữ và những đứa con thơ của nhân tình rơi vào cảnh sống dở, chết dở, gia đình mất đi niềm vui và tiếng cười.
Vì khuyên không được nên tôi cũng đành bất lực, thế rồi bẵng đi một thời gian tôi có dịp gặp lại chị trong một buổi tập aerobic vào chiều ngày chủ nhật, lúc này trông chị tiều tụy hơn hẳn, ánh mắt có vẻ thất thần giống kiểu vừa đánh mất đi thứ gì đó quý giá lắm.
Mặc dù trong lòng rất giận, nhưng tôi vẫn có chút thương cảm với một người phụ nữ lầm đường, lạc bước là chị. Thế nên tôi vẫn hỏi thăm và dành một chút thời gian nghỉ giải lao trong buổi tập để trò chuyện cùng chị.
Khi nghe tôi hỏi : – Dạo này chị ổn chứ, công việc của chị sao rồi? ba má dưới nhà có khỏe không?
Chị thổn thức: – Em nói đúng lắm, giá như chị đừng làm người thứ 3 thì có lẽ mọi sự đã khác, nhưng…
- Nhưng sao chị? tôi lo lắng hỏi
Chị bật khóc, mếu máo mà rằng: – Mọi sự không như chị mong đợi, chị vừa mang tội là người phá hoại hạnh phúc nhà người khác, lại vừa mất cả chì lẫn chài. Hơn nữa cuộc đời này vốn dĩ không có chỗ cho hai chữ giá như, mà chỉ có hậu quả và kết quả.
Tôi an ủi: – Dù sao mọi sự đã rồi, chị có thể làm lại từ đầu, nhưng chị ơi! em có thể chân thành với chị một vài câu, chị đừng nghĩ em dạy đời hay thế này, thế khác có được không? chỉ là em cũng là người xa quê lập nghiệp như chị, nên có chút đồng cảm.
Chị mỉm cười mà rằng : – Cái con bé này, sao cứ phải rào trước đón sau như vậy, em muốn chia sẻ gì thì cứ nói đi.
-Là thế này, mọi sự đã qua chị đừng để tâm nữa mọi sự mất rồi không lấy lại được đâu, hãy xem đó như là một giấc mơ. Tất cả đều có thể làm lại được, hãy đứng lên và bước tiếp…được chứ?
Nghe tôi nói đến đó, chị phấn chấn hơn hẳn, rồi khe khẽ gật đầu. Sau buổi gặp gỡ ấy chị có phần khác trước rất nhiều, suy nghĩ tích cực và biết vượt qua những chuyện đau buồn trong quá khứ để tiếp tục cuộc hành trình với vô vàn những chướng ngại vật đang đón đợi ở phía trước.
Thiết nghĩ, ai cũng có lúc lầm đường lạc bước, cũng sẽ có lúc bản lĩnh bị bản năng đánh gục, nhưng sau tất chúng ta nên chọn con đường ít gây đau khổ cho bản thân và những người xung quanh hơn một chút, có thể nỗ lực kiếm ra những đồng tiền chân chính, làm vợ, làm mẹ một cách đường đường chính, danh chính ngôn thuận thì được, nhưng nhất định đừng bao giờ làm người thứ 3…
Hoài Bão
Theo Tuổi Trẻ