Những sự thật đắng ngắt về hôn nhân: Ngoại tình không phải là thử thách lớn nhất!
Phunuduongthoi.vn – Nhìn những cuộc hôn nhân hạnh phúc lẫn trắc trở quanh mình, tôi nhận ra “Tuesday” cũng chỉ là một trong rất nhiều thứ thử thách các cặp vợ – chồng
“– Ê, mày đã hóng được tin bà L. mới ly hôn chưa?
– Vãi! Lại có Tuesday à?“
Lời cảm thán trôi tuột ra khỏi vòm họng, kéo theo câu hỏi mà tôi nghĩ rằng cái miệng mình đã hoạt động nhanh hơn não trong khoảnh khắc ấy. Sau buổi tám chuyện hôm đó, có một nỗi băn khoăn đã theo tôi về nhà: Tại sao cứ nghe chuyện hôn nhân đổ vỡ, người ta lại nghĩ ngay đến người thứ ba nhỉ?
Nhìn những cuộc hôn nhân hạnh phúc lẫn trắc trở quanh mình, tôi nhận ra “Tuesday” cũng chỉ là một trong rất nhiều thứ thử thách các cặp vợ – chồng.
Hôn nhân không phải là gói bảo hiểm “an cư, lạc nghiệp”
Khi người ta còn trẻ, rất khó để có được cả tình yêu lẫn sự nghiệp. Có người chọn từ bỏ tình yêu vì suy cho cùng, không có sự nghiệp, không có tiền mới đáng lo chứ còn trẻ, cô đơn một chút cũng chẳng sao.
Chẳng yêu người này thì yêu người khác! Đó là niềm tin của những người trẻ hãnh tiến khi phải lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp. Nhưng nếu đặt logic đó vào hôn nhân, câu chuyện không còn dễ dàng quyết đoán như vậy được nữa.
6 năm trước, một người chị rất thân của tôi lấy chồng. Một năm sau ngày cưới, hai người báo tin vui với chiếc que 2 vạch đỏ chót. Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, chồng chị được cơ quan đề xuất sang Nga vừa học, vừa làm trong 3 năm.
Chuyến công tác dài hơi ấy không có suất cho người chị và đứa cháu chưa chào đời của tôi. Điều đó đồng nghĩa với việc nếu đi, anh sẽ không được ở bên vợ lúc chị vượt cạn và cũng không thể gần con trong 3 năm đầu đời. Cái giá của sự xa cách ấy đương nhiên là sự nghiệp dễ dàng thăng tiến, tiền cũng kiếm được nhiều hơn.
Trong hoàn cảnh đó, có người sẽ chấp nhận tạm xa vợ xa con trong vài năm. Chung sống với nhau là chuyện cả đời, chứ cơ hội phát triển sự nghiệp như thế, dễ gì có được mà bỏ lỡ, nhường cho người khác. Nhưng cũng có người sẽ đặt việc gần con trong 3 năm đầu đời lên trên tất cả.
Chồng chị tôi là kiểu người như vậy. Năm đó, anh từ chối đi công tác ở Nga và cuộc hôn nhân của 2 người vẫn khá êm ấm đến tận giờ này. Chỉ là thi thoảng, chị tôi lại kể “Mấy hôm trước, lão đi uống bia với ông đồng nghiệp ngày xưa được đi Nga, y như rằng nhậu xong về nhà cái mặt cứ trầm ngâm đến mức đuỗn ra như người mất hồn. Tao nghĩ ổng cũng tiếc.“
Tình yêu có thể sẽ tự dưng bốc hơi vào một ngày đẹp trời
Tôi còn nhớ khoảnh khắc bố mẹ tôi vừa khóc, vừa hết sức khuyên nhủ anh trai và chị dâu tôi hãy suy nghĩ lại về việc sống ly thân, vì “vợ chồng sống với nhau vì cái nghĩa, chứ làm gì có ai yêu nhau được suốt mấy chục năm trời”. Nhưng cuối cùng, anh chị tôi vẫn mỗi người một nhà sau 17 năm yêu và sống cùng nhau.
Anh tôi quen chị dâu từ năm lớp 12, yêu nhau 7 năm mới cưới. Đám cưới diễn ra trong sự tự nguyện, gia đình không ép uổng, bác sĩ không giục giã. Sống với nhau tròn 1 thập kỷ, anh chị họp gia đình, thông báo quyết định ly thân.
Gia đình 2 bên ra sức khuyên nhủ, gặng hỏi lý do nhưng anh tôi chỉ đáp lại được 1 câu “Bọn con không thể chung sống với nhau được nữa, không phải con hay vợ con có người khác“. Lời giải thích ấy chẳng làm các cụ thấy hợp lý được vì “chúng mày quen nhau đến giờ là 17 năm, sao tự nhiên lại không thể sống với nhau được nữa?“
Chỉ đến khi chị dâu lên tiếng xác nhận, các cụ mới thôi cấm cản: “Không có người thứ 3 nào cả, bọn con quen và sống với nhau quá lâu rồi, nếu có người thứ 3 xen vào thì đã ly hôn luôn chứ chẳng cần ly thân thế này.“
Năm đó, anh tôi 37 tuổi, chị dâu tôi 36. Hai con người mới gần 40 tuổi mà đã có tới 17 năm yêu và chung sống cùng nhau. Khoảng thời gian họ bên nhau bằng 1/2 khoảng thời gian họ có mặt trên đời này. Người già sẽ nghĩ vậy thì tốt chứ sao, có gì mà tự nhiên lại đòi sống riêng.
Nhưng tụi trẻ chúng tôi thì nghĩ khác. Bỗng nhiên một ngày, anh tôi cảm thấy mình chưa từng thực sự dành thời gian cho riêng bản thân và chị tôi cũng vậy. Họ đã làm mọi thứ cùng nhau, học cùng nhau, ăn chơi cùng nhau, sống cùng nhau. Sau 17 năm, khao khát được sống một mình bật lên mãnh liệt như chiếc lò xo bị nén.
Vậy là họ ly thân. Hơn 1 năm sau đó, anh tôi kể rằng anh đang quen một chị khác. Tôi không rõ chị dâu mình có quen ai khác sau khi 2 người sống riêng hay không. Nhưng hiện tại, anh chị tôi lại về chung một nhà.
2 con người bên nhau 17 năm, có gần 3 năm sống ly thân để rồi lại quay về sống chung cùng nhau một cách tự nguyện và vui vẻ.
Tôi đoán rằng sẽ không có ai muốn nghĩ tới những rủi ro có thể xảy đến cho cuộc hôn nhân của họ, vào khoảnh khắc họ chấp nhận lồng vào tay nhau chiếc nhẫn và nâng ly nhận lời chúc phúc từ người thân, bạn bè. Nhưng cuộc sống sẽ không dễ dàng chỉ vì bạn mong nó dễ dàng.
Đôi khi chúng ta phải dừng lại, phải tách khỏi nhau, phải chấp nhận đánh đổi để biết cuộc hôn nhân này có phải điều mình thực sự cần và muốn duy trì nó hay không. Chẳng ai có thể chắc chắn 100% điều đó khi chưa thực sự bước chân vào hôn nhân.
Chồng của chị bạn tôi có lẽ vẫn sẽ thấy tiếc nuối vì đã từ chối cơ hội đi Nga, nhưng cảm giác ấy sẽ được xoa dịu nhờ có người vợ khéo léo biết nhu biết cương và cô con gái xinh xắn, giống hệt bố.
Anh trai và chị dâu tôi chắc hẳn cũng rất buồn khi tách ra ở riêng sau 10 năm chung sống. Hai người cũng đã rất vui và tự do trong gần 3 năm ly thân để rồi cuối cùng, lại trở về bên nhau.
Mọi sự lựa chọn và đánh đổi, cuối cùng, đều sẽ trở nên xứng đáng.
Theo Nhịp sống Việt
Xem thêm: