Vợ quá cố ơi, ở nơi đó xin em hãy tha thứ cho anh…

Là người đàn ông của công việc, tôi luôn xem trọng công việc và đặt việc kiếm tiền lên hàng đầu, cũng vì như thế mà bản thân dành quá ít thời gian cho vợ và những đứa con thơ.

Trước kia tôi cứ ngỡ mọi sự như vậy là ổn, bản thân thành đạt, con cái được học trong những ngôi trường tốt nhất, được hưởng thụ mọi tiện nghi tốt nhất, chưa từng thua chị kém em.

Nhưng sau một vài biến cố sảy ra trong cuộc đời tôi mới ngộ ra rằng, việc dành thời gian cho bản thân và những người thân yêu cũng không kém phần quan trọng. 

Chuyện sảy ra cách đây đã khá lâu rồi, nhưng nó vẫn khiến cho những năm tháng về sau này của tôi không có lấy một phút giây nào được an yên.

Đó là vào một ngày thu trong xanh, tan sở thay vì chạy thẳng về nhà dùng bữa tối với vợ con thì tôi lại không làm vậy mà dành thời gian cho những ả nhân tình, những người bạn nhậu bỏ lại vợ và con thơ chờ bên mâm cơm lạnh tanh, lạnh ngắt ở nhà.

Khi trở về tới nhà thì trời cũng đã gần sáng, các con đã lên giấc từ lâu còn mỗi mình vợ, cô ấy vẫn đợi tôi bên mâm cơm chẳng còn chút hơi ấm.

Nghe tiếng tôi mở cửa vợ thức giấc và vội vàng chạy lại dìu tôi vào phòng, nàng cẩn thận thay đồ, lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau người cho chồng và không quên làm cho tôi món nước chanh để dã rượu.

Uống xong ly nước chanh ấm nóng tự tay vợ làm tôi chẳng nói chẳng rằng lăn ra ngủ một mạch cho tới sáng, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên rất cao, vợ đã đi làm còn các con đã đi học hết cả.

Bà xã tôi tính hơi trầm, khá hiền lành, lại ít nói nên chưa bao giờ càu nhàu hay nói nặng lời với tôi, chỉ trừ khi có việc gì cần phải thỏa hiệp thì cô ấy mới lựa lúc và lựa lời để nhỏ nhẹ với chồng.

Chính vì những đức tính tốt đẹp ấy ở em nên dù bản tánh ong bướm, trăng hoa cỡ nào thì bản thân tôi vẫn rất rạch ròi giữa chuyện cơm và phở.

Tuy biết là biết vậy nhưng giang san dễ đổi bản tánh khó rời, thế nên biết thì cũng chỉ để đó chứ tôi chưa từng một lần cố gắng điều chỉnh mình, vì hạnh phúc của gia đình mà tự sửa chữa lỗi lầm.

Tôi vẫn như thế thôi, vẫn dành thời gian cho bạn bè và những cô nàng nóng bỏng ngoài kia hơn là cho vợ con, vẫn thường đi sớm về khuya để vợ chờ cơm đến mỏi mòn cả đôi mắt.

Cho tới một ngày khi đang mây mưa trong khách sạn thì có người gọi tới, đó là giọng của bác sĩ người sẽ trực tiếp cấp cứu cho vợ tôi.

  • Alô đó có phải là anh Nam không? chúng tôi báo cho anh một tin buồn, vợ anh đã bị tai nạn khi đang trên đường đến trường đón con, hiện chị đang trong tình trạng nguy kịch, chúng tôi đề nghị người nhà đến bệnh viện gấp.

Giọng bác sĩ vừa dứt tôi bỏ mặc ả nhân tình trên giường và vội vàng phóng chiếc Lesux đến bệnh viện, vừa vào tới thì vợ đã được đưa vào phòng cấp cứu và đang trong tình trạng hôn mê, bất tỉnh.

Chờ khoảng vài tiếng sau thì bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra với vẻ mặt nghiêm trọng rồi cất giọng: – Anh là người nhà của chị Hạnh có phải không? xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chị nhà vẫn không thể qua khỏi, vì thế tôi báo cho người nhà biết để chuẩn bị hậu sự cho chị.

Lời của bác sĩ như sét đánh ngang tai khiến tôi không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe được, phải mất một vài phút sau tôi mới có thể trấn an lại và thoát khỏi sự bàng hoàng.

Hậu sự cho vợ xong tôi chọn cảnh gà trống nuôi con, phần vì bận lo cho công việc và chăm sóc các con, phần vì còn chưa thể nguôi ngoai về sự ra đi của vợ nên tôi cũng chẳng còn tâm trí nào cho việc tìm kiếm một người thay vợ chăm sóc tôi và các con.

Cho tới sau này khi các con đã lớn và đi du học nước ngoài tôi vẫn chọn cuộc sống đơn bóng, lẻ chiếc để bày tỏ sự ăn năn và tưởng nhớ đến người vợ đã khuất của mình.

Rất nhiều lần tôi cứ tự hỏi không biết ở thế giới bên kia vợ đã tha thứ cho tôi chưa? cô ấy đã thật sự nguôi ngoai về những lỗi lầm mà tôi gây ra? nhưng dù có hỏi cả trăm lần thì tôi vẫn chẳng thể tìm được cho mình câu trả lời.

Chỉ đến khi tôi gặp lại em trong một giấc mơ thì mọi sự mới được vỡ lẽ, khoảnh khắc ấy em nhìn tôi với ánh mắt thản nhiên mà rằng: “cám ơn anh đã thay em chăm sóc các con, chuyện đã sảy ra rồi không thể cứu vãn được nữa, anh không nên cố giữ lại trong lòng những kí ức đau thương mà hãy mở lòng và bước tiếp…”

Sau giấc mơ ấy trong lòng tôi bỗng thấy thanh thản, tôi đã không còn dằn vặt bản thân mình nữa mà đã mở lòng hơn và cho bản thân mình cơ hội.

Có lẽ sau sự mất mát lớn trong cuộc đời tôi như đã hiểu ra được mọi sự, nên bản thân đã có phần chấn chỉnh và thay đổi rất nhiều.

Tôi đã không bao giờ để người vợ hiện tại và các con phải chờ cơm mỗi tối như người bạn đời đã khuất của mình, mà biết dành thời gian cho những người thân yêu, học cách lắng nghe, cảm nhận, thấu hiểu và chia sớt.

Cuộc sống của tôi đã dần hồi sinh trở lại, lỗi lầm trong quá khứ cũng đang dần phủ lên mình những vết bụi thời gian. Tuy nhiên sau tất cả thì bản thân tôi vẫn muốn gửi đến vợ một lời xin lỗi: vợ quá cố ơi, ở nơi đó xin em hãy tha thứ cho anh…!

Hoài Bão

Theo Tuổi Trẻ

Nên đọc